53 Truyện ngoài Tam Quốc (Kỳ 3): Quan Vũ dùng mẹo cứu sống bách tính Bồ Châu mới nhất

Quản Vũ trưởng thành, người cao lớn, cử chỉ đàng hoàng, ai thấy cũng phải khen ngợi. Vũ còn là một chàng trai xuất chúng nổi tiếng ở thành Bồ Châu – Người luôn bênh vực kẻ yếu, ghét bọn cường quyền vô lại…

Loạt bài: Truyện ngoài Tam Quốc

Hồi đó, Ở thành Bồ Châu có người tên là Trương Thiết Chủy, một nhân vật nổi tiếng xa gần ai ai cũng biết. Hắn hành nghề bói toán và thường hay lừa gạt lấy tiền của những người dân lương thiện, nhẹ dạ cả tín. Quản Vũ thấy họ Trương gàn dở thì rất bất bình. Vì thế đã có lần Vũ kiếm cớ dạy cho hắn ta một hắn bài học. Từ đó gã thầy bói họ Trương thành ra căm hận Quản Vũ. Hắn nghĩ: “ăn miếng thì phải trả miếng!”.

Một hôm, Trương Thiết Chủy cho gọi gia nhân đến và nói rằng cần phải rời đi… Một mặt hắn cố tình phao tin để cho hàng xóm gần xa biết chuyện. Dân làng nghe thấy thầy bói sắp rời đi, thì ai nấy đều thấy khó hiểu; đang yên đang lành, sao lại rời đi? Vì thế họ đều đến khuyên họ Trương cùng gia quyến ở lại Bồ Châu. Một vị lão nhân nói với Trương Thiết Chủy rằng:

– Ông đang làm ăn ở đây, phát tài, nổi danh… sao lại phải rời đi nơi khác? Hoạ chăng có điều khuất tất!?

Họ Trương mới đầu không chịu mở lời. Nhưng vì bị mọi người xúm vào hỏi dồn, nên hắn cũng bạo gan bộc bạch:

– Tai hoạ sắp đổ lên đầu Bồ Châu rồi! Tôi đã bói một quẻ: thấy có điềm báo, Bồ Châu sắp xảy ra hoả hoạn lớn.

Nghe xong, ai nấy đều thấy hoang mang lo sợ. Một người bước ra, đưa tay ôm quyền nói:

– Tiên sinh đã sớm biết được thiên cơ, sao không tìm cách cứu người? Xin ông hãy cứu giúp chúng tôi một lần này! Bách tính thành Bồ Châu xin được đội ơn!

Trương Thiết Chủy biết đã nắm được thóp những người nhẹ dạ cả tin. Hắn liền lắc đầu quầy quậy, tỏ ý vô vọng. Mọi người thấy, họ Trương không chịu cứu người bèn trở mặt, hô hoán đập phá nhà hắn. Lúc này Trương Thiết Chủy mới dơ tay ra hiệu, để ngăn cản đám đông và nói lớn rằng:

– Xin bà con hãy bình tĩnh nghe tôi nói! Thật ra không phải là không có cách, nhưng chỉ e Quản Vũ và tôi có chút hiềm khích. không hay anh ta có chịu ra tay hay không? Trước giờ ngọ ngày mai, sẽ có một vị Thần do Thượng Đế phái đến để phóng hoả Bồ Châu. Mọi người hãy nói thằng con nhà họ Quản đến cổng thành phía Nam ngăn cản vị Thần đó. Nói đoạn, hắn lại ra vẻ lắc lắc đầu và thở dài thườn thượt mà rằng:

– Nếu như không ngăn được Thần lửa, thì thật là ‘tai hoạ khôn lường’!

Trước giờ ngọ hôm sau, theo lời dặn của gã thầy bói, dân làng cùng Quản Vũ đứng chặn trước cây cầu bắc qua con sông ở cổng thành phía Nam Bồ Châu. Quả nhiên, có một người cưỡi ngựa hồng mao, tướng mạo phi phàm, mặt đỏ như lửa, hung hãn tiến đến cổng thành. Thấy vậy, dân làng đều tiến lên hô lớn: “Chặn người mặt đỏ lại, đừng cho qua bên này!”. Người mặt đỏ cứ thúc ngựa tiến lên phía trước, hễ ai ngăn cản thì đều bị hắn đánh cho bổ nhào xuống nước. Đợi đến khi hắn sắp tiến đến cổng thành.

Lúc này Quản Vũ mới bước ra, nhảy phốc lên, bay người về phía trước, tay nắm chặt lấy dây cương. Vũ ghì con tuấn mã của gã mặt đỏ kia đứng khựng lại, không thể nhúc nhích nửa bước. Khiến cho gã mặt đỏ ngã nhào xuống cầu. Hắn tức giận, chồm dậy và lao tới, đánh tới tấp… Nhưng Quản Vũ chỉ đứng im một chỗ mà không hề đánh trả. Gã mặt đỏ càng tức giận, lấy hết sức bình sinh: nào là đẩy bên trái, xô bên phải, mồ hôi đầm đìa mà cũng không làm thế nào quật ngã được Vũ. Cuối cùng, hắn bất lực bèn quỳ phục xuống van lạy, xin Quản anh hùng tha mạng. Trong khi, người dân thành Bồ Châu vây kín chung quanh, ai nấy đều lăm lăm binh khí, toan lấy mạng hắn.

Thấy hắn đã chịu khuất phục, lúc này Quản Vũ mới buông thả con ngựa và đỡ gã mặt đỏ đứng dậy và gạn hỏi:

– Vì sao anh lại muốn đốt thành?

Người mặt đỏ, đáp:

– Có người nói với tôi rằng, bản mệnh của tôi vốn là Thần lửa. Nay phải phụng mệnh Ngọc Hoàng Thượng Đế, phóng hỏa thành Bồ Châu. Nếu quá giờ ngọ ba khắc mà Trời không nhìn thấy có ánh lửa, thành không bị cháy, thì sẽ phải chịu tội chết.

Đám đông nghe anh ta nói vậy thì ai nấy đều tin theo, liền kháo nhau, rằng:

– Hãy cầu xin Ngọc Hoàng Thượng Đế! Xin người hãy tha tội cho nhân dân thành Bồ Châu!

Tất cả bọn họ đều đồng loạt quỳ phục xuống đất mà vái lạy, miệng không thôi cầu khấn trời Phật.

Riêng Quản Vũ thấy nghi ngờ chuyện này còn có nguyên cớ ở đằng sau. Chắc chắn người này đã tin lời xằng bậy của kẻ xấu, thiếu chút nữa đã lạm sát người dân vô tội. Vũ suy nghĩ ít lâu, rồi nói với mọi người rằng:

– Cơ sự đã như thế này, tôi có một kế có thể tránh được tai hoạ: bây giờ người dân toàn thành chúng ta hãy thắp đuốc lên. Thượng đế trông thấy sẽ cho rằng thành đã bị đốt cháy.

Dân chúng trong thành thấy Quản Vũ nói rất có lý. Ai nấy đều làm theo và chẳng mấy chốc thành Bồ Châu đã sáng rực ánh đèn đuốc, đâu đâu cũng lấp lánh ánh lửa.

Cũng thật khéo thay, ngày đó là vào ngày 19 tháng 7. Chính là ngày, ông lão Quản tìm thấy cậu bé trong bụi gai. Vì thế, người dân trong thành đã lấy ngày 19/7 hàng năm, vào đúng giờ ngọ ba khắc, nhân dân khắp thành Bồ Châu đều thắp đèn giữa ban trưa để ghi nhớ một sự kiện đặc biệt và cũng là bày tỏ công ơn của Quản Vũ đã cứu thành Bồ Châu thoát khỏi nạn hoả hoạn.

Lại nói về gã thầy bói họ Trương, và tên mặt đỏ. Cuối cùng nhân dân thành Bồ Châu cũng đã điều tra ra sự thật rằng: Gã mặt đỏ kia, chính là một tên cướp đường, đã bị Trương Thiết Chủy dùng lời ma mị lừa gạt và hối lộ. Mục đích là hắn muốn lấy việc ‘giả Thần, giả quỷ’ hòng mượn nắm đấm của tên cướp để trả đũa Quản Vũ, vừa để lừa gạt dân chúng, khiến người dân trong thành tín phụng hắn, để hắn dễ bề điêu khiển…

Còn tiếp… 

Thái Bảo

  • Bài viết có tham khảo tác phẩm “Tam Quốc ngoại truyện” của dịch giả Nguyễn Trung Hiền – Nguyễn Như Phúc.