199 Ngày đàn bà mới nhất
Phụ nữ có những ngày lặng lẽ đến lạ, không điện thoại, không mạng xã hội, không hẹn hò. Phụ nữ muốn ở một mình. Đàn bà hãy chọn cho mình một góc thật đẹp trong nền nhạc êm dịu, đủ lãng mạn cho một ngày riêng tư như thế và đàn bà nghĩ sao. Có thể phụ nữ đang đọc một cuốn sách, mỉm cười một chút với một vài câu chuyện bạn đăng trong mục Cười của một tạp chí dễ tiếp cận, hoặc viết một chút trên chiếc máy tính xách tay đáng tin cậy và sau đó vẫn trầm tư. Đó là ngày của phụ nữ.
Phụ nữ nghĩ gì? Đàn bà chưa già, còn rất trẻ, cái tuổi xuân thì còn mặn nồng trên đôi má hồng, đôi mắt vừa đủ chín và sắc để một cái nhìn không còn trong veo như trẻ thơ nhưng không vẩn đục sầu muộn. Phụ nữ không chen lấn với những cô gái trẻ trung tôn làn da trắng như trứng gà, không mặc váy hàng hiệu, không tranh nhau check in nơi sang chảnh bởi phụ nữ biết mình cần gì và muốn gì. . Phụ nữ yêu những giây phút thảnh thơi, chỉ trong tiếng nhạc du dương để chìm mình vào những tháng ngày đáng nhớ với những gam màu rực rỡ như một bức tranh đẹp được tô vẽ cẩn thận, tỉ mỉ.
Cuộc sống luôn có quy luật của nó dù thế nào đi chăng nữa. Theo năm tháng, tóc bạc phai màu, người phụ nữ nhận ra rằng mình chỉ có thể sống thuận theo tự nhiên, không thể ngoan cố lội ngược dòng bởi như vậy ước nguyện của mình sẽ không được toại nguyện mà còn chuốc thêm khổ đau. Có những quy tắc đơn giản như uống trà chiều với một miếng bánh quy bơ, nhưng cũng không thiếu những quy tắc vô cùng tàn nhẫn, để học được nó, phụ nữ phải chịu lỗ, thậm chí tưởng chừng có thể chết. Chỉ có những người phụ nữ ngẫm nghĩ về những quy tắc mà họ đã học được trong cuộc sống để tìm ra lối thoát giữa những nguyên tắc đan xen như tơ để tâm hồn nhẹ nhàng, thư thái.
Có những ngày chị em chỉ biết ngồi ngắm chậu hoa bé nhỏ vừa chớm nở, ngắt vài chiếc lá vàng úa, bón vài thìa phân bón và nghĩ xem mình còn bao nhiêu tháng ngày tuổi xanh trong đời. Năm tháng ấy như chiếc lá, trùng trùng trong mùa thu vàng lạnh, mùa xuân rồi sẽ dần rời xa, mang theo bao điều đẹp đẽ, dễ khiến người ta xót xa.
Nhìn dòng xe đua nhau qua ngã tư, tấp nập, vội vã, chị em mới thấy sao đời vội vã quá, sao không thể chậm lại để người ta lấy lại nhịp thở. Sao không dừng lại một chút để người ta ngắm nhìn, để đời còn vương chút ngọt ngào trên môi. Đột nhiên người phụ nữ thở dài. Hãy nghĩ đến những người đã đi qua cuộc đời bạn và dòng xe cộ bên dưới, ồn ào và vội vã. Người đến, kẻ đi, có kẻ mang điều tốt, có kẻ phá điều quý; Có người ấm áp, cũng có người lạnh lùng, có người lương thiện nhưng cũng không thiếu kẻ mưu mô,… Tất cả đã góp phần vẽ nên một bức tranh đủ mảng màu sáng tối và cả những hình ảnh dang dở trong tâm hồn của ban nhạc. bà. Chính vì thế tâm hồn phụ nữ bây giờ rất bình lặng, bởi có sắc mà không có, bởi có hình mà không khắc.
Hàng ngày, chị em vẫn thường nhìn vào bức tranh ấy, rút ra cho mình những bài học kinh nghiệm, có bài đơn giản, có bài phức tạp; có bài dễ, có bài khó; Một số bài học là niềm vui, một số bài học là nỗi đau. Dù sao đi nữa, phụ nữ vẫn thích sự yên tĩnh, muốn sống những ngày bình yên như một ngày nắng đẹp bên những bông hoa khoe sắc, đắm mình trong tiếng nhạc êm dịu để xoa dịu phiền muộn, chữa lành vết thương lòng.
Ngày Phụ nữ, ngày tôi tìm lại chính mình, sống như cách tôi đã sống trước khi bị cuốn vào những ganh đua, toan tính.
carmen